Người ta nói nhiều vì họ sợ không ai lắng nghe. Sợ không ai biết họ đang nghĩ gì. Sợ bị hiểu lầm. Sợ bị lãng quên...
Người trí tuệ thì khác. Họ không cần phải hơn ai, không cần phải thắng điều gì. Họ vẫn suy nghĩ sâu, vẫn nhìn rộng, nhưng họ biết đủ. Biết cái gì nên theo, cái gì nên buông. Họ sống như thể cuộc đời là một dòng sông — có đoạn siết, có đoạn lặng — và không đoạn nào cần phải cưỡng lại.