Nội dung bài viết
Video học lập trình mỗi ngày
Nếu như 30 năm trước tôi đã tìm thấy nó thì bây giờ tôi đã khác. Mục tiêu được viết ra bởi tôi và cũng là TÔI đã xoá nó đi và tạo ra những mục tiêu CAO hơn khác. Nhưng đổi lại, tôi kiệt sức cho dù đạt được những MỤC TIÊU đó, để rồi những con người bên cạnh tôi họ cảm thấy áp lực khi ở cạnh tôi.
Ý kiến đáng được hiểu...
Nếu có một kiểu người luôn thấy mình không đủ, thì đó là người thông minh.
Người thông minh
Họ không hẳn đau khổ. Họ vẫn đạt được nhiều thứ, được khen ngợi, được công nhận. Nhưng trong lòng, luôn có một khoảng trống khó gọi tên.
Cứ mỗi lần họ chạm được một đỉnh, là một lần họ nhìn thấy một đỉnh khác. Mỗi lần hoàn thành điều gì đó, họ lại cảm thấy: “Vậy rồi sao nữa?”
Họ không chấp nhận dừng lại ở điều ổn. Họ nhìn thấy những thứ có thể tốt hơn, làm nhanh hơn, chỉnh chu hơn. Và vì thế, họ không thể ngồi yên.
Dù bên ngoài có thể họ đang làm rất tốt, bên trong, họ luôn sống trong một phiên bản chưa xong của chính mình.
Đó là cái giá của nhận thức quá sắc bén: bạn không còn cách nào quay về với sự yên ổn tầm thường.
Vì bạn thấy được những lỗ hổng mà người khác không thấy. Bạn cảm nhận được những bất toàn trong chính mình mà không ai khác buồn để ý.
Thông minh không cho phép bạn yên. Nhưng nó cũng không chỉ đường cho bạn sống sao cho trọn.
Người trí tuệ
Người trí tuệ thì khác. Họ không cần phải hơn ai, không cần phải thắng điều gì. Họ vẫn suy nghĩ sâu, vẫn nhìn rộng, nhưng họ biết đủ. Biết cái gì nên theo, cái gì nên buông. Họ sống như thể cuộc đời là một dòng sông — có đoạn siết, có đoạn lặng — và không đoạn nào cần phải cưỡng lại.
Người thông minh thì lại giống như dòng nước bị nén lại, muốn phóng ra, vươn tới, xuyên qua mọi giới hạn. Họ có thể tạo ra những điều vĩ đại, nhưng đổi lại, có khi không còn biết thế nào là hạnh phúc giản đơn. Họ sống trong vùng không cân bằng giữa năng lực và cảm xúc — nơi họ giỏi trong việc giải quyết mọi vấn đề, trừ chính mình.
Càng thông minh, càng dễ mắc kẹt trong mê cung kỳ vọng. Không phải kỳ vọng của người khác — mà của chính họ. Một phiên bản bản thân luôn cao hơn, luôn nhanh hơn, luôn chưa đủ tốt. Và rồi một ngày, họ thấy kiệt sức, nhưng không biết dừng lại để làm gì.
Có người gọi đó là khủng hoảng hiện sinh. Có người gọi là mất phương hướng. Nhưng thực ra, đó chỉ là trạng thái khi năng lực vượt quá khả năng chấp nhận sự không hoàn hảo của chính mình.
Không ai dạy chúng ta rằng thông minh là một con dao hai lưỡi. Chúng ta chỉ học cách dùng nó để giải bài toán, để thắng trong tranh luận, để đạt được nhiều hơn. Nhưng không ai nói rằng: nếu bạn không biết dừng, thì chẳng đích đến nào đủ xa để làm bạn thấy yên.
Có thể, điều bạn cần không phải là một mục tiêu mới, mà là một không gian bạn được phép không phải giỏi. Một nơi bạn không cần chứng minh. Một lúc nào đó bạn không cần chạy nữa.
Vì sống không phải là một bài toán để giải. Nó là một trạng thái để ở trong đó. Và nếu một ngày bạn thấy bất mãn không rõ vì sao — hãy nhớ, có thể không phải vì bạn đang thiếu thứ gì, mà vì bạn đã đi quá xa khỏi vùng đất bình yên mà đáng lẽ mình được phép dừng lại từ lâu rồi.
REF: TLDĐ