Nội dung bài viết
Video học lập trình mỗi ngày
Nói nhiều tâm không tĩnh
Người ta nói nhiều vì họ sợ không ai lắng nghe. Sợ không ai biết họ đang nghĩ gì. Sợ bị hiểu lầm. Sợ bị lãng quên. Sự nói nhiều thường đến từ một nơi thiếu vắng bên trong — một nhu cầu được xác nhận, được chứng minh, được đồng thuận. Nhưng những người ít nói không cần điều đó.
Họ không cần thuyết phục người khác. Không cần giành phần đúng. Không cần góp thêm một tiếng nói vào thứ đang đủ ồn. Họ không im vì rụt rè. Họ im vì thấy rõ rằng không phải điều gì nghĩ ra cũng cần nói ra.
Im lặng không phải một kỹ năng để luyện
Sự lặng lẽ của họ là một dạng hiểu biết. Hiểu rằng phần lớn những lời nói ra không phải để truyền đạt, mà để khỏa lấp. Và phần lớn những cuộc đối thoại không để hiểu nhau, mà để tìm cách đáp trả.
Trong một thế giới mà ai cũng tranh nói, người giữ im lặng không phải vì thua. Mà vì họ không muốn chơi trò đó.
Và vì thế, khi họ nói, mọi người lắng nghe.
Không phải vì họ có giọng nói hay. Mà vì người ta biết: nếu họ lên tiếng, hẳn là có điều gì thật sự cần nói. Khi bạn tiết kiệm lời, mỗi lời bạn dùng đều mang trọng lượng. Và khi bạn học được cách không chen lời, bạn bắt đầu thấy được điều người khác đang thực sự nói – không chỉ bằng từ ngữ, mà bằng khoảng trống giữa các câu.
Người ít nói không cần phải thể hiện chiều sâu. Họ đơn giản là không tiêu tốn năng lượng cho bề mặt.
Họ quan sát, họ nhận biết, và họ giữ lại những gì chưa cần nói ra. Không phải vì họ ngại, mà vì họ biết: một điều giữ lại đúng lúc có thể là món quà cho người biết đợi.
Sự bí ẩn không đến từ việc giấu giếm. Nó đến từ sự đủ đầy. Bạn không thấy hết một người khi họ không cần phải phơi bày. Và chính điều đó tạo nên sức hút. Im lặng không phải một kỹ năng để luyện.
Nó là hệ quả của một tâm trí đã đủ tĩnh. Khi bạn không cần được chú ý nữa, bạn mới thật sự trở nên đáng chú ý.
Không phải ai cũng hiểu được vẻ đẹp của sự trầm lặng. Vì không phải ai cũng chịu được cảm giác không được nghe thấy tiếng mình trong cuộc trò chuyện.
Nhưng nếu bạn từng gặp một người có thể im lặng mà không khiến người khác thấy xa cách, bạn sẽ hiểu: đó không phải là khoảng trống. Đó là một không gian an toàn.
Sự tĩnh lặng ấy không phô trương. Nhưng nó có sức mạnh gợi ra sự hiện diện rõ hơn bất kỳ tiếng nói nào.