Review: Người Đua Diều | Nỗi đau cần

Nội dung bài viết

Video học lập trình mỗi ngày

Theo tôi nội dung trên Social sẽ biến mất lúc nào không hay? Vì vậy tôi cẩn thận gom góp những bài viết chạm vào trái tim tôi và để lại đây...

Người Đua Diều


Cuối cùng thì mình cũng hoàn thành Người Đua Diều – một cuốn sách mà quả thật đọc xong mới hiểu vì sao nó được nhắc đến nhiều đến vậy. Có một lưu ý nhỏ cho những ai chưa đọc: đừng dại mà xem phần giới thiệu phía sau bìa, vì nó tiết lộ gần như toàn bộ mạch truyện.

Nếu phải tóm gọn cảm nhận trong một câu, mình sẽ nói rằng: Người Đua Diều là một tiểu thuyết giàu tính nhân văn, day dứt và sâu sắc, viết về một tình bạn rất đặc biệt – khác biệt về thân phận nhưng thuần khiết và cao quý.

Nội dung: Người Đua Diều


Câu chuyện theo chân Amir – một nhà văn gốc Afghanistan – trong hành trình quay về đối diện với quá khứ, không chỉ để nhớ lại tuổi thơ mà quan trọng hơn là để chuộc lại lỗi lầm đã đeo bám anh suốt nhiều năm.

Amir lớn lên trong sự đủ đầy, được học hành tử tế, nhưng lại luôn khao khát tình yêu và sự công nhận từ người cha nghiêm khắc. Áp lực ấy khiến Amir sống trong mặc cảm, yếu đuối và luôn cảm thấy mình chưa bao giờ “đủ tốt”.

Trong thế giới tuổi thơ ấy, Hassan xuất hiện – cậu bé người Hazara làm việc cho gia đình Amir, sống trong túp lều nhỏ cạnh nhà. Hai đứa trẻ gắn bó với nhau một cách tự nhiên, như thể có một sợi dây vô hình kết nối từ lúc nào không hay. Hassan vừa là bạn, vừa là người bảo vệ, vừa là sự hiện diện thầm lặng nhưng không thể thiếu trong tuổi thơ của Amir.

Những ngày tháng ấy trôi qua cùng những cánh diều bay trên bầu trời Kabul, những lần rong chơi trong xóm nhỏ, những buổi Amir đọc truyện còn Hassan lắng nghe say mê. Tuổi thơ của họ đẹp, trong trẻo, cho đến khi một biến cố tàn nhẫn xảy ra – sự kiện đã làm tan vỡ tình bạn ấy và để lại vết sẹo không thể xoá nhoà trong tâm hồn Amir.

“Vì cậu, cả ngàn lần rồi.”

Cuộc thi thả diều của thập niên 70 chính là khởi đầu cho nỗi ám ảnh suốt đời Amir, đồng thời cướp đi nụ cười của Hassan. Nhưng cũng chính hình ảnh cánh diều ấy, rất nhiều năm sau, lại mở ra cơ hội để Amir sửa chữa sai lầm, khép lại quá khứ và mang đến hy vọng cho Sohrab – như một vòng tròn định mệnh khép kín bằng sự chuộc lỗi.

Bởi lẽ, “luôn có một con đường tốt lành để quay trở lại.”

Không chỉ là câu chuyện cá nhân, Người Đua Diều còn đưa người đọc bước vào chiều sâu văn hoá, lịch sử Afghanistan, đặc biệt là bức tranh đầy đau đớn về sự phân biệt chủng tộc đối với người Hazara. Qua ngòi bút của Khaled Hosseini, sự tàn nhẫn, khinh miệt, bạo lực và bất công hiện lên rõ ràng đến nghẹt thở, khiến người đọc không thể thờ ơ trước số phận của những con người bị chà đạp cả về nhân phẩm lẫn sinh mạng.

Văn phong của tác giả vừa giàu hình ảnh, vừa mộc mạc, mang đậm hơi thở bản địa nhưng không hề khó tiếp cận. Xuyên suốt tác phẩm là tình yêu con người – âm thầm nhưng bền bỉ.

Đó là Hassan – cậu bé Hazara cùng bú chung một bầu sữa mẹ với Amir, người đã dành trọn sự trung thành, hy sinh và yêu thương cho bạn mình mà không một lời oán trách.

Đó là Baba – người cha tưởng chừng khắc nghiệt nhưng thực chất luôn đứng về lẽ phải, bảo vệ kẻ yếu. Ông và Amir, suy cho cùng, đều mang trong mình những vết thương tinh thần và sự dằn vặt bởi quá khứ, và chính điều đó khiến tình yêu của ông dành cho con trai trở nên cứng rắn đến đau lòng.

Đó là Rahim Khan – người chú hiền hậu, thấu hiểu Amir hơn bất kỳ ai, luôn âm thầm nâng đỡ ước mơ viết lách của anh và mở ra cho anh cơ hội chuộc lỗi. Đó là Farid – người tài xế cộc cằn nhưng giàu lòng trắc ẩn, đồng hành cùng Amir trong hành trình trở về quê hương đầy hiểm nguy.

Và cuối cùng là Amir – từ một cậu bé nhút nhát, sống trong tội lỗi và hối hận, đã học cách đối diện với bản thân để tìm lại sự bình yên cho chính mình.

Khaled Hosseini xây dựng diễn biến tâm lý nhân vật rất chắc tay, đặc biệt là mối quan hệ cha – con giữa Baba và Amir. Cá nhân mình bị ấn tượng mạnh với Baba, nhất là khi ông cuối cùng cũng thể hiện trọn vẹn tình yêu dành cho con trai – một người cha chưa từng ngừng yêu con, chỉ là không biết cách yêu đúng.

Người Đua Diều là một cuốn tiểu thuyết khiến người ta đau, nhưng là nỗi đau cần thiết. Nó chạm vào những góc sâu nhất của cảm xúc: tình bạn, tội lỗi, danh dự, nỗi sợ, và sự cứu chuộc. Một câu chuyện buồn nhưng đẹp, khắc hoạ rõ nét cuộc đấu tranh nội tâm của con người giữa những giai đoạn tăm tối nhất của lịch sử. Tóm lại, đây là một cuốn sách rất đáng đọc ít nhất một lần trong đời. Bản dịch ổn, cảm xúc trọn vẹn. Thực sự rất đáng để giới thiệu.

Có thể bạn đã bị missing