Nội dung bài viết
Video học lập trình mỗi ngày
Có tác giả đã viết rằng: thế hệ trẻ chúng ta làm việc mình thích thì không có tiền, làm việc kiếm ra tiền thì mình không thích. Người mình thích thì không thích mình, người thích mình thì mình khộg thích. Theo đuổi giấc mơ thì cho là không thực tế, sống an phận thì không cầu tiến.
Trầm cảm "cười" nghe thì kỳ quặc nhưng tôi tin rất nhiều người trả đang mắc phải. Trầm cảm là khi chúng ta không điều chỉnh được tâm trạng vui, buồn. Nhưng trầm cảm cười là khi chúng ta hoàn toàn kiểm soát được tình hình, tâm trạng vẫn vui vẻ bình thường. Chúng ta biể bản thân không được thô lỗ với người xung quanh, vẫn thân thiện nhưng nội tâm lại cực kỳ bất ổn, mông lung. Đầu óc luôn căng thẳng nhưng luôn trống rỗng. So với bệnh lý trầm cảm bình thường thì trầm cảm cười cũng nguy hiểm không kém.
Với thời đại công nghệ như hiện nay, chúng ta dễ dàng nghe được những câu chuyện thành công ở tuổi 20 và khi mơ phải mơ thật lớn nếu giấc mơ không đủ lớn thì ta hồ nghi về bản thân. Tại sao khi lớn lên ước mơ của con người thường bé lại. Thứ nhất: do hiện thực cuộc sống khắc nghiệt đã làm thay đổi giấc mơ hay nói cách khác cuộc sống giúp ta nhìn ra giới hạn của đời người. Dẫu biết" nhân vô thập toàn" nhưng con người chúng ta không ngừng tìm hiêdm điều hoàn mĩ. Thực ra năng lực là giới hạn, không nhìn ra giới hạn của bản thân cũng khiến ta bế tắc. Thứ hai: cách nhìn về hạnh phúc của chúng ta thay đổi. Ngày bé khi được hỏi lớn lên muốn làm nghề gì tôi luôn trả lời là làm bác sĩ để kiếm thật nhiều tiền nhưng đến hiện tại thì hạnh phúc được cấu thành được bở rất nhiều yếu tố không chỉ có tiền.
Tết đến là thời điểm vô cùng nhạy cảm với người trẻ. Làm ở đâu, lương bao nhiêu, có người yêu chưa là ba câu hỏi thường trực. Vẫn là lú do yêu thương mong muốn điều tốt đẹp nhất cho con cháu.
Về công việc: họ mong bạn kiếm được nhiều tiền, muốn xin cho bạn một chân vào nhà nước nhưng ước mơ của bạn là được viết lách, du hành cùng cảm xúc.
Về hạnh phúc: họ mong bạn lấy được một người có điều kiện tốt, kinh tế khá giả nhưng người bạn thích lại là cậu bạn thân cấp 3 cũng đang chật vật mờ mịt trong cuộc sống như bạn.
Về gia đình: họ mong bạn kết hôn 24-26 tuổi vì nó vừa đẹp về tuổi xuân vừa đẹp về thời kỳ sinh đẻ. Nhưng 24 tuổi chưa nấu được bữa cơm hoàn chỉnh thì lấy tư cách gì bàn chuyện xa xôi.
Chuẩn mực của xã hội vẫn vậy: 18 tuổi vào đại học, 22 tuổi ra trường, 24 tuổi kết hôn, 26 tuổi sinh con và nuôi dạy con cái, chăm sóc gia đình giống như vòng tròn của mẹ và bà bạn. Những kẻ đứng ngoài vòng tròn ấy thì sẽ bị nhìn với ánh mắt kỳ lạ. Người trả chúng ta vẫn luôn đứng giữa hai làn ranh giới là gọt mình cho vừa tiêu chuẩn xã hội để thấy mình trong số đông hay sống với cái tôi của riêng mình.
Muốn là kẻ đứng bên lề cuộc sống quan sát có được không?
Theo: Hương Nguyễn