Người ta thường quên đi điều tốt đẹp mà bạn đã làm, nhưng lại nhớ rất kỹ một lần bạn lỡ làm sai.

Nội dung bài viết

Video học lập trình mỗi ngày

Hôm nay, tôi tình cờ bắt gặp bức ảnh này. Một gam màu xanh thẫm của buổi chạng vạng, tiếng sóng vỗ rì rào trong tâm tưởng và một bóng lưng cô độc đứng trước đại dương mênh mông. Nhưng điều giữ tôi lại lâu nhất không phải là cảnh vật, mà là dòng chữ ấy:

"Người ta thường quên đi điều tốt đẹp mà bạn đã làm, nhưng lại nhớ rất kỹ một lần bạn lỡ làm sai."

Đọc xong, lòng bỗng nặng trĩu một nỗi buồn rất thật. Có lẽ, ai trong chúng ta cũng đã từng ít nhất một lần là người đứng trong bức hình kia. Cô đơn, chới với và tự hỏi: "Rốt cuộc, bao nhiêu cố gắng là đủ?"

Cuộc đời này đôi khi vận hành theo một quy luật tàn nhẫn mang tên "Tờ giấy trắng và chấm mực đen". Bạn có thể dành cả đời để giữ cho tờ giấy của mình trắng tinh, phẳng phiu bằng hàng ngàn hành động tử tế, sự hy sinh và nhẫn nại.


Nhưng người đời, với đôi mắt khắt khe, thường hiếm khi trầm trồ trước khoảng trắng tinh khôi ấy. Họ chỉ chăm chăm nhìn vào một chấm mực đen nhỏ xíu – một lỗi lầm, một lần lỡ lời, hay một phút yếu lòng của bạn – để rồi đánh giá toàn bộ con người bạn qua vết sẫm màu đó.

Sự bất công ấy khiến ta đau lòng. Nó làm ta sợ hãi việc sai lầm đến mức không dám sống thật. Ta gồng mình lên để trở nên hoàn hảo trong mắt người khác, để rồi khi đêm về, đối diện với chính mình, ta kiệt sức như cánh chim lẻ loi giữa bầu trời rộng lớn kia.

Nhưng bạn à

Viết những dòng này, tôi không muốn khơi dậy sự oán trách cuộc đời. Tôi muốn gửi đến bạn – những người đang cảm thấy oan ức và tổn thương – một cái ôm của sự thấu hiểu.

Đừng vì người khác "nhớ rất kỹ" lỗi lầm của bạn mà bạn tự cho phép mình quên đi "những điều tốt đẹp" bản thân đã làm. Trí nhớ của thiên hạ là thứ bạn không thể kiểm soát, nhưng giá trị của bản thân là thứ bạn nắm trong tay.

Hãy nhìn ra biển cả trong bức ảnh kia. Biển bao la và vĩ đại đến thế, nhưng biển cũng đầy những con sóng dữ và những vùng nước xoáy. Liệu có ai vì biển đôi lần dậy sóng mà phủ nhận sự bình yên và nuôi dưỡng của đại dương suốt ngàn năm qua không? Chắc chắn là không.

Bạn cũng vậy. Một vết xước không làm vỡ cả tấm gương. Một lỗi lầm không định nghĩa cả một đời người.

Nếu họ chọn cách khắc cốt ghi tâm những sai sót của bạn, hãy để họ giữ lấy những tảng đá nặng nề đó trong lòng. Còn bạn, hãy học cách bao dung với chính mình. Tha thứ cho bản thân vì đã không hoàn hảo, và tự hào vì mình đã sống một cuộc đời tử tế, dù không ai ghi nhận.

Cuối cùng, hãy cứ sống như những cánh chim kia, sải cánh bay về phía tự do. Đừng để ánh nhìn phán xét của người khác nhốt bạn vào chiếc lồng của sự mặc cảm. Bạn sống, trước hết là để trả lời với lương tâm mình, chứ không phải để làm hài lòng trí nhớ ngắn hạn của người đời.

Thương mến, Một người cũng đang học cách yêu lấy những "vết xước" của chính mình.

Có thể bạn đã bị missing