MUÔN KIẾP NHÂN SINH - Hối hận khi đọc nó

Nội dung bài viết

Video học lập trình mỗi ngày

MÌNH THỰC SỰ CẢM THẤY HỐI HẬN SAU KHI ĐỌC CUỐN SÁCH NÀY.


Mặc dù đã đọc qua hầu hết các tác phẩm của tác giả Nguyên Phong, và ngay thời điểm ra mắt, cuốn sách này cũng nhận được không ít sự quan tâm từ phía độc giả, gây tốn nhiều giấy mực của các cộng đồng đọc sách, nhưng mãi đến sau khi cơn sốt mà cuốn sách tạo ra đã lắng xuống, mình mới quyết định tải ebook về nghiềm ngẫm. 


Vốn không phải là người thường đọc sách theo review của người khác, càng không hay chạy theo xu thế sách hot, mình khá kén chọn trong việc tìm sách, và dựa trên những kinh nghiệm ít ỏi về thể loại sách tâm linh, mình vẫn đặt một dấu hoài nghi lớn trước khi bắt đầu cuốn sách. Bởi đã có quá nhiều ý kiến trái chiều cả tích cực lẫn thất vọng về cuốn sách này, nhưng nếu có thể bỏ qua tất cả những bàn luận đúng sai ấy sang một bên, mình vẫn muốn nói đến những giá trị mà cuốn sách mang lại cho mình ngày hôm nay:


Sách gì mà làm cho con người ta cảm thấy yêu đời hơn vậy trời?

 

 Đây là một trong những suy nghĩ lặp đi lặp lại thường xuyên trong quá trình mình đọc cuốn sách, vốn là một người khá tiêu cực từng mắc chứng rối loạn lo âu, mình dường như luôn cảm thấy sợ hãi về mọi thứ sẽ xảy ra không như ý muốn và có xu hướng suy nghĩ quá nhiều chỉ vì một chuyện cỏn con, có khoảng thời gian hơn 1 năm liền mình bị suy nhược cơ thể và gần như không tìm được nhiều niềm vui trong cuộc sống cho đến khi mình đọc "Hành trình về phương Đông" và sau đó là những cuốn sách khác của tác giả Nguyên Phong, chúng như nhưng viên thuốc an thần xoa dịu những nỗi lo âu vô cớ trong mình vậy. Dù cái điều mà ai cũng biết rằng hạnh phúc chẳng phải những điều lớn lao xa vời mà đôi khi chỉ là những thứ nhỏ bé bên cạnh ta, nhưng mấy ai đã làm được như những gì ta biết. Từ biết đến hiểu rồi thực hành là một quãng đường dài, và lần này cuốn sách có vai trò như nguồn cảm hứng cho mình thêm vững bước trên hành trình yêu lại chính mình, yêu cả những người xung quanh, trân quý những điều hạnh phúc bình dị bên cạnh mình vậy. Với mình, nhận được điều này cũng là một điều hạnh phúc.


Sông sâu chảy lặng, lúa chín cúi đầu.


Cô gái 25 tuổi nhỏ bé mang trong mình 101 tính xấu như cố chấp, bảo thủ, lì lợm, đôi khi hơi cực đoan và cục súc. Có những ngày mê muội cứ nghĩ thế là ngầu, là thẳng thắn, là nghĩa khí nên đôi khi chẳng màng đến cảm xúc của người đối diện mà phát ngôn ngông cuồng, thiếu tế nhị. Ấy vậy mà chẳng hiểu từ thế lực nào, qua từng trang sách học được hơn cách yêu mình yêu người, cô gái ấy uốn lưỡi nhiều lần hơn trước khi nói, xóa nhiều lần hơn trước khi viết, đặt mình vào vị trí của người khác thay vì thỏa mãn mớ cảm xúc vô lý của bản thân và ngay từ trong suy nghĩ của mình, cũng học được cách ý thức được rằng tâm niệm này không tốt nên loại bỏ, dần kìm hãm được những ý tưởng không mấy tích cực trong đầu. Ý thức trở thành một người tử tế quan trọng hơn là việc trở nên xuất sắc bất chấp thủ đoạn, con người ta có nhiều cách để đi đến thành công, hoàn thiện bản thân mà không cần dùng đến điều xấu. Và chiến thắng được cái tôi của chính mình là chiến thắng quan trọng nhất.


Nhưng mà mấy cái thông tin này có đáng tin hay không nhỉ?  Ủa mà mấy cái tư tưởng này đã quá cũ rồi còn gì.


Đây có lẽ cũng là câu hỏi gây nhiều tranh cãi nhất về cuốn sách, ngay từ khi đọc tên sách đến phần lời giới thiệu, mình đã kỳ vọng rằng đọc được nhiều tài liệu về luân hồi tiền kiếp trải dài hết bao ngàn năm. Nhưng không, cảm giác hụt hẫng như bị lừa khi gần kết thúc cuốn sách mà mình mới chỉ thấy có 2 cuộc đời, đôi phần bực bội tăng lên cái suy nghĩ hoài nghi về tính xác thực của cuốn sách. Mình lại đuổi theo những làn sóng tư tưởng trong đầu, hi vọng nhiều làm chi để giờ thất vọng. Ơ mà khoan,cái mình đang nhận được ở đây là gì?


Chẳng phải là những bài học về tinh thần,về cuộc sống, về những điều tốt đẹp hay sao. Dù có thể cho là mình hơi mê tín một chút, vì mình thực sự tin vào tâm linh, vào quy luật nhân quả. Dù cho đúng đây chỉ là những bài học cũ mòn mà con người ra ngày ngày rót đầy tai nhau, nhưng "old but gold", nói nhiều nghe nhiều nhưng đến khi thực hành được thì mới là có giá trị. Vì vậy mình quyết định một lần nữa "mù quáng" mà không bàn đến tính xác thực của nội dung cuốn sách mà một lần nữa tin yêu nó, vì mình thích cái động lực của cuốn sách tạo ra cho mình và cách mà tác giả truyền tải vấn đề. Ít nhiều, mình học được cách "cúi đầu" xuống hơn một chút, ý thức được vị trí của bản thân nhiều hơn một chút.


Dù là cuốn sách đã đang và sẽ gây ra nhiều tranh luận trái chiều như thế nào, cho dù người ta có muốn tin vào nó hay không, nhưng mình chắc chắn là những thứ khác biệt sẽ luôn có cách truyền cảm hứng vô cùng đặc biệt. Để vượt lên tất cả những định kiến, những hoài nghi, những thiếu sót của cuốn sách, thứ đọng lại trong mình là sự thôi thúc hoàn thiện bản thân và yêu thương nhiều hơn, có cái nhìn mạnh mẽ hơn về những điều mà con người đang làm với chính mẹ Trái đất, để học cách hành xử đúng đắn hơn, để ý thức được con đường hoàn thiện của mình còn xa xôi và khó khăn lắm, nhưng mình chẳng sợ đâu. Và vì vậy, mình hối hận-vì đã không đọc cuốn sách sớm hơn. 


Cơ mà nói vui vậy hoy, duyên tới đâu mình nhận tới đó, tiếc nuối để mà được gì? Các cậu nhỉ!

Review from: Mai - FB

Có thể bạn đã bị missing