HÃY HIỆN HỮU BÊN CON!

Nội dung bài viết

Video học lập trình mỗi ngày

Mất đi sự hiện hữu

Cuộc sống hiện đại, công nghệ hiện đại, kết nối ảo dễ dàng, tương tác ảo thuận tiện, cuộc sống vội vàng gấp rút, ... vô tình lại làm chúng ta ... mất đi sự hiện hữu.

Dạo gần đây, em cảm nhận rõ hơn về điều đó, nhất là trong khoảng 20 ngày em chuyển sang dùng Nokia 1280 là chính, chỉ dùng smartphone khi cần thiết. Đoạn này các ba mẹ đừng ném đá em, mỗi người một công việc, một hoàn cảnh và với cá nhân em thì em thử nghiệm được điều này để nhận ra những điều tốt cho chính bản thân mình. Hi vọng những chia sẻ dưới đây của em sẽ giúp ích, gợi ý cho các ba mẹ một chút trong việc tìm lại sự hiện hữu bên các con!

Ba mẹ thử kiểm đếm xem, có phải ba mẹ cũng gặp phải các tình huống sau đây hay không?


- Sáng ngủ dậy là tìm điện thoại, check tin, đọc báo.

- Đang ăn sáng cùng cả nhà có khi cũng trả lời tin nhắn, email.

- Đang ăn sáng cùng cả nhà nhưng mắt lại hướng vào màn hình ti vi.

- Đang ăn sáng nhưng hai vợ chồng lại mỗi người một cái điện thoại.

- Nếu ra ngoài ăn sáng cũng vừa đợi làm đồ, vừa xem điện thoại.

- Thậm chí là vừa ăn sáng vừa xem điện thoại.

- Đến cơ quan, yên vị xong cũng tiện tay lướt điện thoại trong vô thức mà đôi khi không vì công việc. Rồi có làm gì thì mới làm.

- Đi ăn trưa với đồng nghiệp, ngồi ở bàn cũng mỗi người 1 điện thoại.

- Ăn trưa xong, cũng mỗi người một cái điện thoại, uống nước rồi đi về mà giảm giao tiếp cùng nhau.

- Nếu ngủ trưa ở nhà thì cũng cầm điện thoại theo đi ngủ.

- Chiều về đi đón con, đứng đợi ở cổng trường cũng lướt điện thoại.

- Vào chợ mua đồ, đợi người ta làm cũng tranh thủ vuốt điện thoại.

- Tối đi đón con học thêm, cũng dựng xe chăm chú vào điện thoại.

- Đi cafe với bạn cũng mỗi người 1 điện thoại, miệng vẫn nói nhưng tay và mắt vẫn hướng vào điện thoại.

- Đi rửa xe cũng ngồi bấm điện thoại và đợi.

- Đi công viên với con cũng tranh thủ bấm điện thoại.

- Trước khi đi ngủ tối cũng vẫn chưa rời xa điện thoại.

..... vân vân....mây mây... và còn rất nhiều tình huống nữa đúng không ạ?

Có ba mẹ nào thấy mình trong đó không?

Có ba mẹ nào thấy con mình ở bên cạnh không? 

Cảm giác về con, suy nghĩ về con, hình ảnh về con, tương tác với con rất mờ nhạt phải không? Nói vậy không có nghĩa là ba mẹ phải cuồng con, phải hi sinh mọi thứ vì con, cả ngày chỉ nghĩ đến con nhưng rõ ràng, mỗi ngày ba mẹ đang hiện hữu bên con ... ít hơn cái điện thoại.

Ba mẹ có thể sẽ giải thích rằng: Điện thoại cần cho công việc, điện thoại để mưu sinh, điện thoại để kiếm tiền nuôi cả nhà, điện thoại để kết nối bốn phương, điện thoại là không thể thiếu, .... Vâng! Nó rất cần thiết, em cũng đang dùng điện thoại và laptop để viết bài đây ạ. Em cũng dùng điện thoại trong công việc. Nhưng em ngộ ra được một chút rồi. Em viết bài vào sáng sớm lúc hầu hết mọi người đang ngủ và con cũng đang ngủ hoặc viết bài khi các con đã đến trường học mà em thật sự rảnh rỗi.

HÃY HIỆN HỮU BÊN CON!

Sáng dậy, ba mẹ đã ôm con chưa? Đã nhẹ nhàng đánh thức con chưa? Đã ăn sáng cùng con chưa? Đã cùng ăn và kể về giấc mơ đêm qua chưa? Đã cùng con nói về kế hoạch của ngày mới chưa? Có cùng con tập thể dục chưa? Có cùng con đến trường trong vui vẻ chưa? Chỉ có 30 đến 60 phút buổi sáng để cả nhà bên nhau, nếu không để tâm, ba mẹ vô tình sẽ đánh mất nó luôn!

Chiều về, khi đơi đón con, ba mẹ có nghĩ xem hôm nay con học thế nào? vui hay buồn? ở lớp có gì đáng chú ý? Con có phát biểu lần nào không? Con ăn món gì? Con ăn ngon không? Con có đề xuất, ý kiến gì không? Ba mẹ hỏi chuyện con được bao nhiêu câu?

Tối về, ăn tối cùng nhau, ba mẹ nói chuyện gì? Hỏi con điều gì? Sau ăn tối có đi dạo với con không? Có ngắm bầu trời và bốc phét về chuyện trăng sao không? Có đi hóng gió tối không? Có đọc sách trước khi đi ngủ không? Có cùng con học bài buổi tối không? Nếu không có bài thì chỉ là cùng con xếp sách vở thôi? Có chơi với con một trò gì đó không? Thậm chí có cùng con xem một bộ phim hoạt hình ngăn ngắn không?

Nếu thay đối tượng "con trẻ" bằng chồng, vợ, ba mẹ, bạn bè, người thân, ... thì thực sự chúng ta có đang hiện hữu bên họ không? Một ngày có bao nhiêu khoảnh khắc mà hai vợ chồng nói chuyện trực tiếp với nhau về một vấn đề chung mà không vướng chiếc điện thoại. Một tuần bạn bỏ bao nhiêu thời gian lướt face để dành thời gian đó gọi điện cho ba mẹ mình ở quê? Đã bao lâu rồi mình không gặp trực tiếp một người bạn nào và gặp mà không có điện thoại xen ngang dù chỉ 15 phút?

Điện thoại thật hiện đại, thật tiện, thật lợi. Nhưng cũng thật hại! Đó luôn là hai mặt của một vấn đề. Chỉ là mỗi người nhìn nhận và cân bằng hai mặt đó thế nào cho phù hợp với bản thân mà thôi! Mất cân bằng là luôn luôn dẫn tới hậu quả không tốt! Chúc ba mẹ thành công trong việc kiểm soát chiếc điện thoại của mình. Em cũng đang phải chiến đấu với nó đây!

Tác giả: Nguyễn Viết Giang

Có thể bạn đã bị missing