Đừng để tương lai chết trước tuổi 30 - Trước khi xin tiền Bố Mẹ nên đọc bài viết này.

Nội dung bài viết

Video học lập trình mỗi ngày

ĐỌC XONG LÀ KHÓC 

Sắp tới kỳ nghĩ lễ mùng 1 tháng 5, tôi vừa về đến ký túc xá, mấy người bạn cùng phòng đã gọi giật tôi lại: “Lã Bạch, sắp nghỉ Quốc tế Lao động rồi, mấy đứa bọn tớ định đi Hàng Châu chơi, cậu đi cùng không?”
Tôi cười đáp: “Đi đi đi, tháp tùng mọi lúc.”

Buổi tối sau khi đợi mọi người đều nằm trên giường rồi, một mình tôi nhìn tấm thẻ ngân hàng với số dư chỉ vỏn vẹn 689 tệ trên màn hình điện thoại, lặng lẽ tính toán chi phí tới Hàng Châu. Sau đó mò mẫm đi tới góc kịch hành lang ký túc, hạ thấp giọng gọi điện cho mẹ.
“Mẹ, con phải đi học một lớp bồi dưỡng, mẹ gửi thêm cho con 2000 tệ qua đây.”

Đừng để tương lai chết trước tuổi 30Mẹ tôi vẫn chưa ngủ, nghe tôi nói xong, bà im lặng một lúc rồi trả lời: “Được, mẹ nghĩ cách cho con.”
Khi ấy bàn tay cầm điện thoại của tôi bất giác nắm chặt hơn, giọng nói nâng lên mấy quãng tám liền: “Không phải là nghĩ cách, mà bắt buộc phải có!”

Chỉ còn hai ngày nữa là tới mùng 1 tháng 5, mẹ tôi vẫn chưa chuyển tiền, tôi lại gọi nhưng điện thoại tắt máy.
Tôi nổi giận đùng đùng gọi vào số máy cố định ở nhà. Đầu bên kia vừa nhấc máy, tôi liền nói một cách thiếu kiên nhẫn: “Mẹ không gửi tiền cho con nhanh hơn chút được sao?”


Đầu dây bên kia im lặng một lúc: “Bác cả đây.” Tôi chững lại, gọi một tiếng hơi khó xử: “Bác!”
Bác nói: “Con cáu gắt với mẹ con như vậy làm gì? Người hai mươi tuổi đầu rồi, không hiểu chuyện chút nào sao? Nhà mình lỗ mất mấy triệu, nợ vài trăm nghìn tệ, hằng ngày con vẫn tiêu xài hoang phí thế à?”


Bác nói tiếp: “Để kiếm thêm tiền, bố mẹ con ngày nào cũng tới xưởng đá Đại Lý làm việc. Hằng ngày sau khi về nhà, hai người bọn họ giống như hai bức tượng, cả người từ trên xuống dưới đều là bột. Mẹ con đâu từng phải chịu khổ như thế này, bây giờ cả cánh tay đều bị bỏng bởi bột đá rồi

Mẹ tôi trước kia luôn sống trong nhung lụa, là người đến bát cũng không muốn rửa, sợ tay trở nên thô ráp. Còn bố lại càng là một người coi sĩ diện quan trọng hơn bất kỳ thứ gì. Họ làm việc ở công xưởng đá Đại Lý, bộ dạng người đầy bụi của họ, tôi thực sự không tưởng tượng nổi.


Rất lâu sau, tôi mới hỏi: “Bác ơi, mẹ ở đâu ạ? Sao điện thoại lại tắt máy?”
“Đến tiền nạp thẻ điện thoại mẹ con cũng hết rồi, còn tìm bác mượn tiền cho con đi học lớp bồi dưỡng…”
Sau khi tắt máy, tôi đi rất lâu trên đường. Từ lúc mặt trời lên cao cho tới khi đèn đường sáng, lại đi đến lúc đèn đường đã tắt hết, mặt trời lại sắp nhô lên. Không biết tôi đã đi được bao xa, quên mất tôi đã đi được bao lâu.

Khi mặt trời mọc, tôi nhận được tin nhắn: “Tài khoản của quý khách nhận được 2000 tệ.”
Ngay sau đó lại có một tin nhắn gửi đến: “Xin lỗi con trai, mẹ chuyển muộn rồi.”
Khoảnh khắc đó, bờ đê tôi đã cố gắng chống đỡ trong lòng sụp đổ, nước lũ ào ạt tuôn ra.


Sau hôm ấy, tôi ăn ít đi một chút, gửi tiền cho bố mẹ, bố mẹ sẽ có thể ăn ngon hơn một chút; tôi tiêu ít đi một chút, gửi tiền cho bố mẹ, bố mẹ mua sắm sẽ không cần tính toán chi li.

Những thứ gọi là gian nan đối với tôi so với những điều bố mẹ đã chịu đựng vì tôi suốt mấy năm nay, căn bản không đáng nhắc tới, lúc mở Internet Banking gửi tiền cho bố mẹ, tôi cảm thấy toàn bộ những điều này đều đáng

(Đừng để tương lai chết trước tuổi 30)

Có thể bạn đã bị missing