Chỉ vì bia rượu...mãi mãi mất đi người mình yêu thương

Nội dung bài viết

Video học lập trình mỗi ngày

Chỉ vì bia rượu...mãi mãi mất đi người mình yêu thương.

Mình từng có, đúng rồi từng có 1 anh người yêu, anh đã yêu mình đến năm thứ 8, theo kế hoạch thì năm nay anh sẽ cầu hôn và lấy mình nhưng anh ko thể được nữa…chỉ vì bia rượu.

Anh ko phải người uống bia rượu tốt nhưng anh là 1 người hiền lành, tốt tính, thật thà, trung thực, ko biết nói dối…tất cả những điểm ấy khiến mình yêu anh đến tận 8 năm, lúc mình yêu anh mình còn ko quan tâm gia đình anh giàu có thế nào, anh đi làm kiếm đc nhiều hay ít tiền, chỉ quan tâm con người anh…vậy mà cũng kéo dài tận 8 năm…Vì tính hiền lành, thật thà của anh nên anh rất hay cà nể người khác…cứ ai giúp gì mà có thể giúp thì anh cũng giúp, người ta mời rượu, mời bia anh cũng uống nhưng có chừng mực…lần nào thấy anh say mình lại nhắc anh

- Anh lại say rồi đúng ko, mặt đỏ hết rồi kìa.

Thì anh nhìn mình cười rồi bảo

- Hì, anh chưa say mà, tại mọi người quý anh quá nên ai cũng mời…anh từ chối ko được.

- Lần sau anh từ chối hẳn đi thì họ ko mời nữa.

- Công việc mà, biết làm sao…

- Công việc thì kệ công việc chớ, anh phải nghĩ tới bản thân, tới người xung quanh chứ.

- Thôi ko sao đâu mà, anh vẫn tỉnh táo nói chuyện với em đây.

Rồi anh ôm mình 1 cái. Cứ lần nào mình muốn giận anh anh lại có hành động là ôm mình rồi nói “Anh xin lỗi, anh biết lỗi rồi mà, lần sau anh ko thế nữa!”. Nhưng 1 ngày cách đây hơn 1 năm…anh ko thể ôm mình, ko thể nói lời xin lỗi và cũng ko thể về được nữa.

Hôm ấy liên hoan công ty, mình nghĩ chắc cũng uống như mọi khi thôi, anh uống ko nhiều…lúc đó là hơn 10h đêm, cuộc gọi từ chính điện thoại anh…mình ko biết ai gọi đầu tiên mình trách anh là

- Sao em gọi, em nhắn tin anh ko trả lời.

Thì đầu dây bên kia

- Bạn là người quen của bạn H đúng ko?

- Dạ vâng, ai đấy ạ, sao lại cầm máy anh H.

- H tai nạn mất rồi, bạn ra nhận người xem đúng ko nhé.

Mình tức tốc bắt taxi đến chỗ đó và…đúng là anh, anh nằm đó, đắp 1 chiếc chiếu mỏng manh…đúng bộ quần áo, đúng đôi giày mình mua và đúng chiếc xe biển số của anh đã tan nát, mình chỉ mong lật chiếc chiếu ấy ra ko phải là anh nhưng sự thật…chính là anh. Mình khóc ngất tại đó, tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm tại 1 nhà dân gần đó, bên cạnh mình là chị anh, còn bố mẹ anh đi lo cho anh...về nhà mới.

Anh mất, để lại gia đình, để lại mình…để lại tất cả bạn bè, anh em. Anh sống ko mất lòng ai, chẳng gây thù hấn với ai, chẳng nợ ai điều gì…anh còn cả 1 tương lai phía trước…vậy mà anh ra đi như vậy chỉ vì rượu bia.

Mình mất tới nửa năm tiếp theo để chấp nhận sự thật rằng…mình mất anh thật rồi…

Cuộc sống mình giờ cũng đã dần ổn định trở lại nhưng mình vẫn ko quên được anh, quên được ngày hôm đó mà mình cũng ko biết đến khi nào…mình mới thực sự quên được anh, khi nào mình mới mở lòng được với người mới…chẳng biết đến bao giờ.

Mọi năm 2 đứa đón Tết cùng nhau, cùng đi xem pháo hoa rồi về nhà nhau chúc Tết, năm nay thì ko thể được nữa rồi…càng nhìn thấy những đôi yêu nhau hạnh phúc, mình lại càng nhớ đến anh…Ko biết anh bên ấy thế nào? Có hạnh phúc với cuộc sống mới ko? Đã quên mình chưa? Còn mình thì vẫn nhớ anh…

Source: NEU Confessions

Có thể bạn đã bị missing