Nội dung bài viết
Video học lập trình mỗi ngày
Cây cam ngọt của tôi Review
Hành trình trưởng thành của cậu bé con “ZeZé” thật ám ảnh nhưng cũng mang đến nhiều xúc cảm. Có thể nói rằng sinh ra trong một gia đình nghèo khó là một xuất phát điểm không mấy thuận lợi với một đứa trẻ như ZeZé. Nhưng cái cách ZeZé trưởng thành lại mang đến cho người đọc những cảm xúc thật sự khó tả. Có những trang sách khiến bản thân không thể không tức giận bởi những trò nghịch ngợm của “con quỷ” bên trong như cái tên ZeZé vẫn thường gọi. Nhưng suy cho cùng, chính hành trình trưởng thành của cậu bé con ấy mới lấy đi nhiều nước mắt. Một đứa trẻ chuẩn bị lên 6, một đứa trẻ có thể nói là hiểu chuyện, hiểu chuyện một cách đau lòng, một đứa trẻ tinh quái nhưng cũng cực kì nhạy cảm. Sinh ra trong một gia đình nghèo, cha thất nghiệp, đông anh em, mẹ phải làm việc vất vả để trang trải cuộc sống. Cậu bé con chuẩn bị lên 6 ấy đáng lẽ ra có 1 cuộc sống an nhiên như những đứa trẻ cùng trang lứa nhưng trong cái hoàn cảnh nghèo khó ấy, cậu bé con đã ý thức được sự vất vả để kiếm được đồng tiền, sự tiết kiệm và một trái tim biết sẻ chia. Thật buồn cho một đứa trẻ chỉ với mong mỏi một món quà dù là nhỏ nhất trong ngày giáng sinh nhưng cũng không thể thành hiện thực. Có lẽ những trải nghiệm không mấy vui vẻ này đã tạo nên sự tinh tế và nhạy cảm trong trái tim đứa trẻ đó sao? Đọc cuốn tự truyện ấy, thấy thật xót cho những trận đòn roi trên người đứa bé ấy.Nhưng suy cho cùng, vết thương bên ngoài có lẽ không thấm đâu so với những tổn thương trong tâm hồn nhỏ bé ấy. Một cậu bé chưa đầy 6 tuổi nhưng luôn cảm thấy mình không được yêu thương và từng muốn chấm dứt cuộc sống đó bằng cách gieo mình xuống đường ray tàu.
Cây cam ngọt của tôi quotes
Câu hỏi của cậu bé ấy với mẹ thật sự mang lại chút ảm ảnh với bản thân mình: “mẹ ơi, đáng lẽ con không nên được sinh ra trên đời này. Đáng lẽ con nên giống như quả cầu của con..”- quả cầu đã bị xé nát.
Cảm ơn “Pinkie”, cảm ơn cậu đã ở bên ZeZé những khi cậu ấy buồn nhất. Cảm ơn cậu đã lắng nghe, đã chia sẻ vui buồn với cậu bé con đó. Cảm ơn cậu đã cùng cậu ấy đi qua một đoạn đường khó khăn. Cảm ơn cậu đã phiêu lưu trong trí tưởng tưởng của ZeZé. Có lẽ không chỉ mình bé con trong câu chuyện, rất nhiều người trong chúng ta đều có một người bạn có thể là một cái cây, một con vật nào đó mà khi mất đi ta cảm thấy tim mình mất đi một mảnh ghép kí ức. Cuối cùng, phải nhắc dến ông Manuel Valadares mà cậu bé con vẫn gọi bằng cái tên trìu mến “ông Bồ”. Sự xuất hiện của ông Bồ đã thắp lại ngọn lửa yêu thương trong tâm hồn tổn thương của cậu bé con ấy. Cảm ơn ông đã dạy cậu bé ấy sự trìu mến, sự yêu thương. Cảm ơn ông, người đã mang đến hi vọng và yêu thương để ZeZé có cảm giác rằng ông mới là người cha thật sự của cậu bé.
Cây cam ngọt của tôi đọc online
Những chương cuối của cuốn tự truyện thật ám ảnh với người đọc. Đúng là sự ra đi của một người có thể tạo nên vết thương vô cùng lớn với người ở lại. Và sự ra đi của ông Bồ vô hình chung đã một lần nữa kéo cậu bé con ấy đến bờ vực của sự tuyệt vọng. Một cậu bé mới chỉ chuẩn bị bước lên tuổi thứ 6 mà đã có thể cảm nhận một cách đầy đủ và đau đớn của việc mất đi một người. Sự hiểu chuyện đó thật muốn con người ta xót xa. Nhưng đến cuối cùng vẫn phải nói lời cảm ơn chân thành đến ông, một người bạn, một người cha đã xuất hiện trong cuộc sống của ZeZé. Cuối cùng, cảm ơn bé con đã chọn tiếp tục sống, tiếp tục tiến về phía trước dù cây cam ngọt của cậu đã sớm rời đi.
Ref: Mun Hà Nội, 30/3/2021