BỐ CON CÁ GAI - MỘT CÂU CHUYỆN ĐẸP TỰA HOÀNG HÔN

Nội dung bài viết

Video học lập trình mỗi ngày


Đêm, tôi bắt đầu đọc “Bố con cá gai” với một tâm trạng đầy bất ổn, khi chính tôi cũng đang loay hoay trong mối quan hệ với gia đình mình.

Khoảnh khắc ánh mắt tôi chạm vào bìa sách, ngỡ như có một cơn gió mùa thu thổi qua, dịu ngọt và xuyến xao khó tả. Tôi đã nghĩ, hẳn đây sẽ là một câu chuyện đẹp với cái kết thật ấm áp. Thế nhưng “Bố con cá gai” lại đưa tôi đi hết từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Thực tình là đã có lúc tôi bị choáng ngợp, đôi khi tôi còn tức giận, tự hỏi sao tác giả lại viết nên một câu chuyện đau lòng đến thế!


Bố con cá gai review


“Bố con cá gai” là câu chuyện kể về Jeong Ho Yeon - một ông bố đơn thân đã nỗ lực hết mình trong cuộc chiến giành lại sự sống cho đứa con 10 tuổi mắc căn bệnh máu trắng. Cuộc sống chật vật và quấn tũng khi thời kì kinh tế đi xuống, lại càng thêm khổ sở hơn khi người vợ thân yêu, chỗ dựa tinh thần duy nhất cũng rời bỏ anh mà đi. Thế giới của anh giờ chỉ gói gọn trong hai chữ “Daum”. Nhưng ngay cả thế giới bé nhỏ ấy cũng đang gần kề với cái chết, trái tim của một người bố đã chẳng còn lại gì.


Tôi đã không hiểu được ý nghĩa của nhan đề “Bố con cá gai” cho đến khi tôi bắt gặp những liên tưởng của Daum về người bố của mình. “Cá gai là một loài cá rất kì lạ. Cá gai mẹ sau khi đẻ trứng thì bỏ đi, chỉ còn lại cá gai bố chăm sóc lứa trứng. Cá gai bố không ăn không ngủ mà chỉ chăm bảo vệ trứng. Rồi trứng vỡ ra, đám cá con lớn nhanh như thổi. Nhưng sau đó đám cá gai con lại bỏ rơi cá gai bố, cứ thế đi theo con đường riêng của chúng. Khi chỉ còn lại một mình, cá gai bố liền đâm đầu vào giữa khe đá mà chết.” Loài cá gai luôn khiến Daum nghĩ đến bố. Bởi mẹ đã bỏ đi từ khi em còn bé, chỉ có một mình bố cô độc nuôi nấng em. Hình ảnh người bố trong mắt Daum chẳng khác nào cá gai bố đáng thương trong câu chuyện trên.


Bố con cá gai ebook


Mà, bố Daum ấy, quả thực là một ông bố kì lạ. “Bố buồn bã và nhìn lên bầu trời xa thật xa kia, chịu ướt mưa như một tên ngốc.” Bố luôn hành động như thể mình là người dũng cảm nhất trên đời. Nhưng bố đã từ bỏ thói quen hút thuốc từ lâu của mình, từ bỏ những chén rượu cay nồng kể cả khi mệt mỏi, gạt bỏ sĩ diện để vay mượn từng đồng chạy chữa tiền viện phí, bố còn bán cả tập thơ và căn hộ mà bố trân trọng nhất. “Bố từng nói rằng, vì người mình yêu thương thì phải biết chịu đựng cả những việc mà mình ghét.” Là vì Daum, người bố ấy có thể chịu đựng tất cả.


“Bác sĩ ơi, phải đau thêm bao nhiêu nữa thì mới chết ạ?” Tôi không biết phải đau đớn như thế nào thì cậu bé 10 tuổi ngập tràn niềm tin vào cuộc sống có thể thốt ra câu nói này. Nhưng thật may là có bố luôn bên cạnh Daum, trở thành nguồn động viên tinh thần lớn lao để em chiến đấu với bệnh tật. Tôi vô cùng ấn tượng với Daum bởi vì em là một đứa trẻ ngoan và biết nghe lời. Em thương bố như những đau đớn em phải chịu trong quá trình điều trị vậy.

Bố con cá gai review


Và tôi bỗng giật mình tự hỏi, rốt cuộc hạnh phúc thực sự là gì? “Đó là có thể sống cùng với người mình yêu thương, và có thể làm bất cứ điều gì vì người mà mình yêu thương.” Giống như lời người bố nói, Daum thực sự hạnh phúc vì được ở bên cạnh bố, hạnh phúc chính là tình yêu. “Sợi dây gắn kết có tên gọi bố và con, đó thật là một mối giao cảm quá đỗi lạ kỳ.” Chi tiết Daum khỏi bệnh còn người bố thì ra đi mãi mãi khiến tôi nhớ đến hình ảnh hoàng hôn cuối ngày. Một kết thúc đau đớn nhưng lại đẹp vô cùng. Nó khiến tôi tin rằng may mắn trên đời này buộc phải đánh đổi bằng sự hy sinh. Và bố của Daum là minh chứng cho việc dành lấy sự may mắn duy nhất cho đứa con đáng thương của mình, ngay cả khi đó là tất cả sinh mạng.


“Con người ấy mà…Khi đã để lại đứa con trên cuộc đời này, thì dù có phải chết đi, cũng không phải là chết đâu”.

Người ta thường viết về tình yêu của mẹ dành cho con thiêng liêng đến nhường nào, nhưng tình yêu của người bố lại đứng phía sau, như chiếc cột trụ vững chãi đơn độc. Có lẽ, bố hiếm khi bộc bạch tình thương, nên tình cảm bố con thường ít người nhắc đến. Thứ tình cảm lấp lánh như ánh sao ấy đã được thể hiện trọn vẹn trong tác phẩm “Bố con cá gai”. Hình ảnh tuyết trắng xóa cuối cùng giống như một cái kết của tình yêu không màu không mùi vị nhưng thanh khiết và đáng trân quý vô cùng.


Tôi đã nghĩ mình đủ mạnh mẽ để đọc cuốn sách này mà không khóc. Những câu chuyện buồn bã và thê lương hơn thế tôi đọc cũng nhiều rồi. Nhưng tôi càng cố kìm nén cảm xúc thì nước mắt nước mũi tôi càng chảy xuống, lồng ngực tôi tức nghẹn, có cái gì đó như siết chặt lấy cổ tôi khiến tôi không thở nổi. Là tôi dễ mủi lòng hay thứ văn chương của Cho Chang-in đã khiến tôi bất lực với cảm xúc của chính mình như thế?


Cách tác giả xây dựng nhân vật tuy có phần “phim ảnh hóa” và “bi kịch hóa” nhưng lại tinh tế và sâu sắc, đủ để cuốn người đọc vào câu chuyện của mình. Phải đọc đến trang sách cuối cùng tôi mới hiểu, hóa ra tuổi thơ không có bố bên cạnh và niềm hân hoan khi được làm bố của chính tác giả đã thổi hồn vào cốt truyện, để rồi cuốn sách nhỏ này cứ thế ám ảnh lấy tâm trí và lay động trái tim người đọc.


Thật khó để tôi viết ra được tất thảy những xáo động tâm hồn mình ngay khi đọc xong cuốn sách này. Tôi như được sống trong cuộc đời của hai bố con con cá gai bằng sự thấu cảm qua con chữ. Khác với phim ảnh tràn đầy màu sắc cùng âm thanh sống động, văn học giản dị và thuần khiết hơn nhiều. Tôi chẳng biết lý giải ra sao cái cảm giác những con chữ nhỏ bé được sắp xếp gọn gàng nơi trang giấy trắng vừa mới chạm tới đôi mắt đã có thể đi sâu vào tận cùng khối óc và tâm hồn tôi. Để rồi sau đó, tôi bỗng thấy sự tức giận ban đầu của mình thật vô cớ và lố bịch làm sao! Đúng là văn học luôn chứa đựng những điều diệu kỳ làm thay đổi cuộc sống của chúng ta.


Tả giả: nguyenn123

Có thể bạn đã bị missing